Đà Nẵng, ngày 04/09/2019
Xin mời đọc các phần trước theo link dưới đây:
Ký sự Đà Nẵng 04/09/2019 – 06/09/2019 [Phần I]: Chuyện giờ mới kể
18h30 phút chiều, Phòng Marketing Công ty Cổ phần Dịch vụ và Địa ốc Kiến Hưng bước lên con thuyền định mệnh màu xanh. Họ đang mơ về viễn cảnh màu hồng lung linh: Ra khơi câu mực, nhấc cần liên tục và thưởng thức mực tươi ngon. Tôi - cái đứa đang ngồi đây gõ bàn phím lách cách - chính là một trong số họ. Hãy để tôi hồi tưởng và kể lại cho bạn nghe chuyến ra khơi đầy sóng gió ấy.
Tua lại thời gian 30 phút trước lúc lên thuyền, trên taxi:
Chú tài xế dễ thương: Mấy đứa đi đâu ra đó giờ này vậy?
Nhân khẩu phòng Mar: Dạ, bọn cháu đi câu mực ạ (toe toét)
Chú tài xế dễ thương: Trời ơi, mò được ra cả chỗ đó câu mực luôn đó hả? Zỏi quá vậy trời
Nhân khẩu phòng Mar (sung sướng): Cháu tìm Google thấy ạ, lần đầu tiên bọn cháu đi câu mực, đang háo hức quá chú
Chú tài xế dễ thương: Vừa bão xong đã đi câu mực hả? Mấy đứa có say sóng không, ghé hiệu thuốc mua thuốc uống vô.
Thôi! Tiêu! Mấy anh em nhìn nhau, một vài bong bóng hồng bắt đầu nổ lốp bốp. Chúng tôi thật sự đã quên béng mất vụ say sóng. Vội vàng nhờ chú tài xế đỗ trước một hiệu thuốc Tây, mỗi người chúng tôi làm một liều thuốc say rồi thẳng tiến tới bến cảng. Tạm biệt chú tài xế tốt bụng, anh lái thuyền đón chúng tôi lên một chiếc thuyền xanh dương cũng khá to, có thể chở tối đa 17 - 18 người. Mặc áo phao xong xuôi, con thuyền chở chúng tôi chính thức nhổ neo ra khơi.
Ngồi trên boong thuyền, chúng tôi đắm mình trong làn gió biển lồng lộng, thưởng thức cái hương vị mặn mòi của biển cả. Tôi ao ước được nhúng chân xuống làn nước lạnh của biển đêm, nhưng nhìn mặt nước tối om sâu thăm thẳm thì nỗi sợ lại lấn át cái ao ước đó. Có lẽ do xem quá nhiều phim kinh dị, nên trong đầu cứ tưởng tượng sẽ có cái gì đó lôi tuột tôi xuống nước (ví như một con bạch tuộc khổng lồ chẳng hạn) ?
Thuyền chạy khoảng 30 phút là đến địa điểm neo đậu để thả cần. Anh chủ thuyền phát cho chúng tôi mỗi người một chiếc cần câu đã gắn sẵn mồi giả (nhìn như một chú cá nhỏ bé óng ánh vậy). OK, mọi thứ sẵn sàng, các cần thủ buông cần.
10 phút sau ... (tôi cứ ngỡ cả tiếng rồi ý chứ)
Đứa con gái duy nhất của phòng Mar là tôi đây đã may mắn là người được nhấc cần đầu tiên, trước cả anh chủ thuyền (vâng, anh chủ thuyền cũng tham gia câu cùng chúng tôi). Bỗng dưng thấy tay cầm cần nằng nặng, tôi vô cùng sung sướng kéo dây câu. Càng kéo, càng thấy nặng, cái bụng tôi lại càng mừng. Chắc hẳn phải là con mực to lắm đây. Và ... tèn ten ten tennn... thành quả của tôi đây ạ:
Nhìn thành quả của mình, quả thực tôi thấy buồn. Buồn vì tôi mừng hụt cũng chỉ là phần nhỏ thôi. Tôi buồn phần nhiều vì nghĩ rằng: Có bao nhiều phần trăm xác suất cho tôi câu được một rác thải đại dương ngay lần đầu buông cần vào chuyến câu mực lần đầu tiên trong đời? Theo lý thuyết con số đó phải nhỏ hơn xác suất tôi câu được mực chứ, đúng không? Vì tôi đang ở bãi câu mực mà. Thế nhưng tôi đã câu được một túi ni lông trong vòng 10 phút sau khi thả cần. Điều đó có nghĩa, đại dương của chúng ta đang mang trong mình quá nhiều rác thải, thậm chí có những khu vực, rác thải còn nhiều hơn cả cá tôm, nhiều hơn cả mực. Và chính những rác thải đó đang giết dần giết mòn những sinh linh của biển cả. Con người sống dựa vào thiên nhiên, ăn từ thiên nhiên, uống từ thiên nhiên, thở từ thiên nhiên. Và cũng chính con người đang hủy hoại mẹ thiên nhiên. Nghĩ, mà buồn.
Ơ mà lạc đề mất rồi ? Nãy giờ chưa thấy nhắc đến sóng gió như đã giới thiệu từ đầu đúng không? Anh chị em đừng sốt ruột, bão táp mưa sa bắt đầu ngay đây.
✨✨✨✨✨ Đường phân cách Biển đẹp, sóng rì rào và Bão táp mưa sa ✨✨✨✨✨
Vứt chiếc túi ni lông câu được vào túi đựng rác mang theo, một lần nữa tôi thả cần. À, không giống câu cá phải ngồi im thin thít, câu mực cần có sự động đậy nho nhỏ, thỉnh thoảng phải vẫy vẫy cần để "qua mắt" mấy chú mực. Sau một hồi vẫy cần liên tục, anh chủ thuyền tuyên bố do vừa mới bão, nước trong này đục, không có mực nên cần phải ra xa hơn. Thế là mấy cần thủ mới vào nghề chúng tôi lại thu cần, nhổ neo tiếp tục ra khơi xa. Thuyền chạy tầm 15 phút nữa, nước đã trong hơn, thuyền neo đậu và công cuộc săn mực lại tiếp diễn. Vấn đề nảy sinh từ đây, khi tôi nhận thấy ra xa hơn đồng nghĩa con sóng cao hơn, mặt nước bồng bềnh hơn. Và, tôi say. Và, đồng nghiệp phòng tôi say. Chúng tôi chính thức buông vũ khí đầu hàng khi chưa câu được con mực nào. Chỉ còn duy nhất một đồng chí trụ lại. May mắn thay, trước khi thảm họa xảy ra, đồng chí ấy cuối cùng cũng câu được một chú mực an ủi.
Sóng gió thật sự đến sau chú mực đầu tiên khoảng 10 - 15 phút: Chẳng có dấu hiệu báo trước, trời đổ cơn mưa. Hạt mưa to, nặng bắt đầu lộp bộp rơi xuống boong tàu. Chỉ trong vòng chưa đầy nửa phút, mưa ào ào trút xuống tát thẳng vào mặt mấy đứa chúng tôi. Mưa trên đất liền chẳng có gì to tát. Nhưng mưa to giữa bốn bề là nước với nước thì nó lại khác, rất khác. Gió to, những con sóng bắt đầu nhảy chồm lên, hết đợt này tới đợt khác. Chiếc thuyền của chúng tôi thật nhỏ bé giữa mênh mông sóng nước: Vốn đã chòng chành, nay gặp sóng lớn lại càng thêm chao đảo. Khốn khổ chính là những đứa say sóng như chúng tôi: Trời đất ngả nghiêng, đầu óc quay mòng mòng, tay phải bám chặt lấy vách thuyền để khỏi té. Khoảnh khắc đó không biết làm gì hơn ngoài việc mặc dòng đời xô đẩy ??? Khó khăn lắm mới cất nên lời với anh chủ thuyền: "Anh ơi, cho bọn em về bờ với ạ huhuuu ???"
Vậy là thuyền quay đầu. Chúng tôi tiếp tục chịu đựng cơn say suốt 45 phút trước khi được đặt chân lên đất liền mến yêu. Có lẽ nhờ tác dụng của thuốc chống say, chúng tôi may mắn không "gửi gắm" lại gì cho biển cả mênh mông ? Nếu không say sóng, chuyến câu mực đêm đầy sóng gió này chắc chắn sẽ là một trải nghiệm vô cùng tuyệt vời với chúng tôi. Nhưng dù gì thì đây vẫn là chuyến đi nhớ đời của phòng Marketing: Khi đi trai tráng, khi về tả tơi.
Sau lần này, chúng tôi cũng coi như đã có kinh nghiệm câu mực nhỉ, xin chia sẻ cho anh chị em nào có dự định câu mực đêm một vài lưu ý sau:
|